A SMS From Mom
“I’ve lived in misery and become so indifferent towards my present life. Watching you grow up has given me enough strength to get over my past sufferings. Your younger brother still needs a well-rounded upbringing before I can leave. Nevertheless, I’m not sure if destiny is with me on this last journey.
“Before being sent to eternity, I wish to witness your lives attain stability, to see all of you starting your own families in peace and happiness. I wish that especially for you, my beloved daughter. If I lie down tomorrow, I’d like to ask for your help, dear, to take care of your younger brother, not so different from how I took care of you when you were little. My life has not had a grain of happiness since your father came. However, your maturity and your camaraderie with your siblings are the greatest treasure of my life, knowing that my sacrifice has not gone to waste. From above, I would be fulfilled seeing your accomplishments.”
- I took these photographs from the viewpoint of a daughter, observing my family and my life, perhaps as self-remedy. My mother’s body and that of mine are inextricably interwoven. This connection does not need further explanation.
Tôi nhận được câu hỏi: "Cái gì là quan trọng đối với mày?". Và điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là gương mặt của má.
Vậy là tôi quyết định trở về nhà và chụp ảnh má.
Việc đề nghị chụp ảnh má không phải là dễ dàng với tôi. Cho nên tôi bắt đầu với những đồ vật má sử dụng, tôi tự chụp bản thân mình, và sau cùng tôi chụp ảnh má. Tôi nhờ má ngồi yên một góc và quay mặt vào tường. Ở đằng sau, tôi cởi áo và bắt đầu chụp ảnh. Má không biết trên cơ thể của tôi có rất nhiều hình xăm. Và đến giờ, tôi vẫn giữ được bí mật của mình.
Tôi năm nay 25 tuổi, đã có 1 lần nói với má rằng tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng lại có vô số lần không thể vòng tay ôm bà như thuở nhỏ khóc nhè đòi kẹo. Việc thưc hiện tác phẩm này không phải là cách để tôi ôm lại bà. Mà chỉ đơn giản là để tôi tự nhìn nhận lại chính mình, nhìn má tôi gần hơn, và lắng nghe mối quan hệ ruột thịt này. Sau 2 năm, tôi không còn cảm giác cố gắng để chụp má tôi nữa.
Tôi chỉ chụp thôi, khi tôi thấy tôi cần chụp.
Hoặc không, bây giờ trở về nhà, chỉ để nhìn má thôi.
-
I was asked: “What is important to you?” And the first image in my head is the face of my mother.
And so I decided to go back home and take pictures of her.
The request of taking her pictures did not suit easily for me. So I started with the things she uses, I took pictures of myself and finally I took pictures of my mother. I asked her to sit still facing the wall. I undressed myself behind her and started snapping. She knows not of my many tattoos. Until this day I still have that secret to my own.
I am 25 years old this year, and there was one time I told my mother that I am very sad. However, it is hard for me now to give her an embrace like when I was small crying for candies. This artwork is not my way to hug her again. It is just for me to reflect myself, to have a closer look to my mother and listen to the very heart of our relationship. After 2 years I no longer feel like I need to photograph her.
I take her pictures whenever I feel like doing it.
Or not, for now that I come home just to see her.